Header Ads

TIN MỚI NHẤT

Đi để Chạm - Trải và cảm nhận


Sáng sớm một ngày mùa thu 2017, chúng tôi – đội quân áo xanh mang trên mình dòng chữ "Cho là Nhận - Giving is Receiving"  không phải đi tình nguyện một chương trình nào đó, nhưng là đi để GẶP – CHẠM – TRẢI – CẢM.

Những ngày này, các nhóm, hội đoàn, công ty….hầu hết đi để tổ chức chương trình trung thu cho các đối tượng trẻ khác nhau: trẻ nghèo, trẻ khuyết tật, trẻ lang thang cơ nhỡ…. Nhưng chúng tôi – những thành viên trong gia đình Sinh Viên Công Giáo Nhân Văn cũng đi đến nơi này nơi kia không phải là để tổ chức trung thu, nhưng là để GẶP – CHẠM – TRẢI – CẢM và CÁM ƠN.
Người mà chúng tôi thầm cám ơn trong suốt hành trình, đó là Ngài. Cám ơn Ngài, vì chính Ngài đã CHO chúng tôi nhiều hơn cả những điều chúng tôi đã xin. Cách này hay cách khác chúng tôi thấy Ngài yêu chúng tôi một cách đặc biệt, chính Ngài đã gửi đến cho chúng tôi những ân nhân, quý nhà hảo tâm, những món quà để qua chúng tôi, những món quà ấy được chuyển đến trẻ khiếm thị, trẻ nghèo có một trung thu yêu thương và ý nghĩa.
Chúng tôi được GẶP  và CHẠM vào một Giê-su bằng xương, bằng thịt qua những em khiếm thị tại mái ấm Huynh Đệ Như Nghĩa, Tp.HCM, qua trẻ nghèo tại Giáo xứ Bến Sắn, và qua trẻ - con em những bệnh nhân phong tại trại phong Bến Sắn, Bình Dương.
Chúng tôi được TRẢI và CẢM NGHIỆM một Tình Yêu đẹp qua hình ảnh Phục Vụ - Hy Sinh của quý sơ dòng Phan Sinh Thừa Sai Đức Mẹ đang phục vụ cho trẻ khiếm thị tại Mái Ấm Huynh Đệ Như Nghĩa, Tp.HCM, quý sơ dòng Nữ tử Bác ái Thánh Vinh Sơn đệ Phaolo đang phục vụ những bệnh nhân phong tại trại phong Bến Sắn, Bình Dương.
Chúng tôi thấy một Giê-su tội nghiệp, thiếu thốn và đầy thương tích qua hình ảnh những bệnh nhân phong cùi, những đứa trẻ bị nhiễm phong của ba mẹ, những đứa trẻ khiếm thị, những đứa trẻ nghèo và bị bỏ rơi...
Sau chuyến đi ngày 29/09/2017 tại mái ấm Huynh Đệ Như Nghĩa và chuyến đi ngày 01/10/2017 tại Gx Bến Sắn & trại phong Bến Sắn, Bình Dương, mỗi người chúng tôi đều có những cảm nghiệm khác nhau, có thể những cảm nghiệm dưới đây phần nào CHẠM đến bạn. Mời bạn cùng chúng tôi đi đến hành trình cảm nghiệm này.

Phần 1: Tôi sẽ là người khuyết tật – nếu tôi không dám CHẠM và dám TRAO BAN

Chính bạn và tôi sẽ trở thành người khuyết tật: khiếm thị, khiếm thính…trở thành người nhiễm bệnh phong cùi nếu tôi và bạn không biết trao ban.
Khuyết tật vận động (tay, chân) – khiếm khuyết hành động: Không phải là bạn bị cụt tay, cụt chân, như những bệnh nhân phong tại trại phong Bến Sắ, Bình Dương, nhưng là khi bạn không đưa tay bạn ra giúp đỡ một ai đó, khi bạn sợ “chạm tay” mình vô vết thương lở loét của người phong cùi, khi bạn sợ chạm tay mình vô để chăm sóc cho một người có H, khi bạn sợ chạm tay mình vô để chăm sóc cho người già, người bệnh sắp qua đời…Khiếm khuyết về hành động là khi bạn không đưa bước chân đi đến những vùng đất, những con người đang thực sự cần bạn.

Khuyết tật mắt (khiếm thị) – khiếm khuyết ánh mắt: Không phải là khi mắt bạn bị không nhìn thấy ánh sáng như những đứa trẻ tại mái ấm Huynh Đệ Như Nghĩa, nhưng là khi bạn để  cho mắt mình nhìn thấy những điều dơ bẩn thay vì nhìn những điều hay lẽ phải, là khi bạn nhìn bằng ánh mắt “vô hồn” khi thấy người nghèo khổ, đói khát, bệnh tật xung quanh mình. Là khi bạn che mắt mình bằng sự hào nhoáng  trần tục để tôn vinh bản thân mình thay vì nhìn thẳng vào những khuyết điểm, những hạn chế nơi con người của mình.

Khuyết tật tai (khiếm thính) – khiếm khuyết lắng nghe: Không phải là những người mắc vấn đề về thính giác như triệu chứng “câm – điếc”. Nhưng bạn bị “điếc” khi bạn giả vờ không nghe thấy tiếng kêu cứu của người đang bị gặp nạn, giả vờ không nghe thấy tiếng khóc lóc, rên rỉ của những người khốn cùng, người bệnh tật, tiếng rên rỉ của các loài vật đang bị tiệt chủng, của bầu khí quyển của đại dương đang bị ô nhiễm, của cây cỏ đang bị tàn phá. Bạn giả vờ điếc khi không chịu nghe lời xin lỗi của một người đã từng mắc lỗi với bạn, lời van xin của kẻ được cho là có tội với bạn. 
Bạn bị “câm” khi không dám đứng lên đấu tranh cho sự thật, không dám dùng lời nói của mình để bênh vực kẻ yếu thế. Bạn bị “câm” khi không nói ra những điều hay lẽ phải, nhưng lời động viên, an ủi cho người khi người thất vọng.
Khuyết tật ngôn ngữ - khiếm khuyết ngôn ngữ: Là dạng nói ngọng, nói lắp (Theo định nghĩa của tổ chức xã hội Dream). Khiếm khuyết này đâu đó trong cuộc sống chúng ta thường mắc phải. Những từ thường lặp đi lặp lại nhiều lần như: Buồn quá, chán quá, “vãi”, đắng lòng, “hoy đi nha”…
Khuyết tật tim – Vô tâm: Không phải là bạn bị hở, hẹp van tim, hay bị một dị tật nào đó về tim. Nhưng là khi bạn vô cảm trước nỗi đau của người thân, người quen xung quanh bạn, những người mà bạn có cơ hội giúp đỡ nhưng bạn không giúp.
Khuyết tật về tinh thần: Đây là loại khuyết tật mà những người được cho là “bình thường” giống như tôi và bạn dễ bị mắc nhất. Khuyết tật tinh thần là một dạng khiếm khuyết bên trong con người của mỗi chúng ta. Có những khiếm khuyết liên quan tới hành động, có những khiếm khuyết liên quan tới ánh mắt, có những khiếm khuyết liên quan tới lắng nghe, có những khiếm khuyết liên quan tới cảm nhận, sự rung động. 

Phần 2: Tôi và bạn sẽ trở thành người “đáng thương” – nếu không có tình yêu

Chúng tôi và bạn nữa sẽ trở thành kẻ đáng thương nếu trong chúng ta không có tình yêu, bởi lẽ những đối tương chúng tôi gặp và có lẽ bạn cũng gặp đâu đó trên hành trình cuộc đời, họ không thực sự cần đến một món quà vật chất, nhưng điều họ cần chính là sự tình yêu và sự chân thành.
Những món quà của chúng tôi sẽ trở thành vô nghĩa và chẳng có giá trị gì nếu như chúng tôi không đặt tình yêu, niềm vui và sự bình an của mình trong đó.
Chúng tôi không có nhiều quà bánh để phát cho trẻ, nhưng chúng tôi có nụ cười của niềm vui, của các trò chơi tương tác, vũ điệu dân vũ…
Chúng tôi không có nhiều tiền, nhưng chúng tôi có được tình yêu kín múc nơi tinh thần của mẹ thánh  Teresa Calcutta – bổn mạn của nhóm và sự nhiệt thành của tuổi trẻ. Chúng tôi đã dành thời gian trước đó để chuẩn bị các vật dụng, các tiết mục văn nghệ, tập múa lân và  dành trọn vẹn 1 ngày Chúa nhật để chơi cùng trẻ, thăm hỏi những bệnh nhân phong, cùng nhau tạ ơn Chúa trong thánh lễ cuối ngày.

Phần 3: Không phải chúng tôi đi CHO mà chúng tôi là những kẻ đi NHẬN

Việc chúng tôi đến chơi với trẻ khiếm thị tại mái ấm Huynh Đệ Như Nghĩa, trẻ nghèo & con em bệnh nhân phong tại trại phong Bến Sắn, Bình Dương không phải là việc làm như xã hội vẫn làm là để lấy thành tích, để được tung hô trên báo chí, truyền hình hay làm cho nhóm SVCG Nhân Văn trở nên “nổi tiếng”. 
Mà chúng tôi đến và ở lại với họ, chúng tôi đã tới và được CHẠM vào họ, giống như được CHẠM VÀO thân một Giêsu đang sống động nơi họ.
Cám ơn các em khiếm thị tại mái ấm Huynh Đệ Như Nghĩa đã CHO chúng tôi thấy rằng, dù cuộc đời có tối đen như mực nhưng không hề thất vọng, nếu thực sự chúng ta có NIỀM TIN. Các em đã minh chứng điều đó bằng những bức tranh muôn màu thật sinh động với tựa đề “Sự kỳ diệu của đôi bàn tay”    
Cám ơn những nụ cười, những trò chơi của các em là con em bệnh nhân phong, cám ơn những bệnh nhân phong tại trại phong Bến Sắn. Các em và quý vị đã CHO chúng tôi có được cuộc GẶP GỠ thân mật và CẢM NGHIỆM về một GIESU bị đau đớn.
Cám ơn các thành viên gia đình SINH VIÊN CÔNG GIÁO NHÂN VĂN, các bạn giữ được ngọn lửa tinh thần “Cho là Nhận” không chỉ trong sinh hoạt nhóm mà trong cả tương qua với tha nhân.

Cỏ Mọc Ven Đường - cảm nghiêm sau chuyến đi tông đồ

Không có nhận xét nào