Cây mai ngày tết, chuyện của đời tôi
Phần 1: Ngày đông tàn và sự rên rỉ
trong đau đớn
ngày...tháng...năm....
bạn thân mến!
Dịp cuối năm tôi kể bạn nghe một câu chuyện, nó liên quan tới bạn đó, bạn đọc thử nhé
Ở một miền quê nọ, trong một khu vườn kia ở trong đó có
những cây mai đang sống trong mệt mỏi, ể oải bởi nó đang mang trên mình chiếc
áo bám đầy bụi bặm, cũ rích.
Rồi một ngày kia, ông chủ vườn tiến lại gần nó, nó run
lên vì không biết chuyên gì sẽ xảy ra với nó. Biết bao câu hỏi đang nhảy múa
trong đầu nó. Nó sẽ bị chặt đi và đem đốt đi chăng? vì nó quá xấu xí, quá cằn
cỗi. Hay nó sẽ được bứng vô chậu để "chưng diện: cho thiên hạ thấy vẻ đẹp
lộng lẫy của nó trong ngày Xuân?...Nó sẽ như thế nào đây.
Giây phút cuối cùng đã tới, ông chủ tiến lại gần nó và
làm những điều mà không nằm trong suy nghĩ của nó. Ông chủ không chặt nó, cũng
không chưng diện áo mới cho nó. Mà ông chủ lại đi bứt từng chiếc lá nơi thân
thể nó làm nó đau đớn, rỉ máu, ông lấy kéo cắt đi những cành sâu, cành
xấu...Đau quá, xót quá ... nó kêu lên, nó không hiểu ông chủ đang làm gì với
thân thể của nó, ông chủ vẫn âm thầm, cần mẫn làm việc của mình.
Phù! xong việc, ông chủ ngắm nhìn nó hồi lâu rồi cười tủm
tỉm, mãn nguyện. Nó cũng chẳng hiểu chuyện gì luôn - thật là hại não quá đi mà.
Nó nhìn lại toàn thể thân thể của mình....Á! nó kêu lên,
rên lên...bây giờ thân thể nó trần trụi, chẳng có một mảnh vải che thân, toàn
thân nó đau đớn, rỉ máu...nó rên hừ hừ vì đau đớn! bạn bè nó cũng bị giống như
nó, cả khu vườn rên rỉ....Nó ghét ông chủ của nó, ông thật là ác độc, những bộ
quần áo của nó trước kia, dù có cũ nhưng vẫn còn mặc được, tại sao ông lại bứt
hết, xé hết để cho nó và bạn bè nó trần trụi, đau đớn!
Nó rên ngày rên đêm, rên từ ngày này qua ngày khác nhưng
hình như chẳng ai thèm để ý đến tiếng rên hừ hừ vì đau đớn của nó.
Thế rồi nó cũng dần quen và không còn rên la nữa....nó
rên nhiều nên mất sức và nó ngủ thiếp đi.
Phần 2: Mùa xuân của Niềm Vui, Tình
Yêu và Hy Vọng
ngày....tháng....năm....
vậy là đã 20 ngày đã trôi qua, những vết thương của nó
giờ đây đã lành. Nó bừng tỉnh vì hạt sương mai động vào nó làm nó thức giấc, mở
mắt ra nó thấy ánh mặt trời rực rỡ, lung linh, những chú chim sâu nhỏ chuyền
cành hót ríu ra ríu rít, nó không biết mình đã ngủ bao lâu rồi nhưng giờ đây nó
thấy lạ, mọi vật xung quanh nó đều đẹp, đều lạ. nó mở mắt to và ngạc nhiên la
lên khi nhìn sang người bạn bên cạnh:
BẠN THẬT LÀ ĐẸP, THẬT TUYỆT VỜI, QUẦN ÁO KHUÔN MẶT BẠN ĐẸP QUÁ, MỚI QUÁ
và bạn nó nói rằng: Cậu cũng rất tuyệt vời Mai à
bây giờ trong khu vườn thay vì tiếng rên rỉ, kêu than là
những lời ngợi khen, chúc tụng nhau, tiếng cười đùa, ca hát....
Nó đang cười đùa bỗng nó ngưng lại, ông chủ vườn lại tiến
đến gần nó. Chết rồi! không biết ông ta còn làm trò gì nữa đây, rồi biết bao
câu hỏi lại tiếp tục nhảy múa trong đầu nó....???
thân xác nó lại một lần nữa đau đớn vì ông ta đã lấy dao, thuổng bứng nó ra khỏi đất mẹ, nhét nó vô một cái chậu nhỏ xíu, chật chội và ngộp thở. Các câu hỏi lại tiếp tục nhảy múa trong đầu nó, nó lại la lên, lại rên rỉ vì đau đớn...
thân xác nó lại một lần nữa đau đớn vì ông ta đã lấy dao, thuổng bứng nó ra khỏi đất mẹ, nhét nó vô một cái chậu nhỏ xíu, chật chội và ngộp thở. Các câu hỏi lại tiếp tục nhảy múa trong đầu nó, nó lại la lên, lại rên rỉ vì đau đớn...
Rồi nó được ông chủ chất lên xe, đem ra chợ!
Ôi chao, đông người quá, nguy hiểm quá, 1 ông chủ nó đã sợ lắm rồi, bây giờ nhiều người thế này không biết họ sẽ làm gì mình đây!
Ối ối...người ta nói nói, chỉ chỉ nó rồi cười cười với
nó, có người thì gật gù cái đầu, có người thì lại sờ sờ vào nó...thật là khó
chịu và vô duyên quá đi!
Sau 1 hồi nó được ông chủ của nó giao nó cho 1 người
khác, nỗi lo sợ của nó lại chỗi dậy, nó sợ quá đi mất thôi. Thì ra ông chủ cũ
đã "bán" nó cho người khác, hix...nó khóc òa òa...vì nó nhớ ông chủ
cũ, ổng đã chăm sóc nuôi nấng cho nó từ nhỏ tới giờ..òa òa. Nó khóc dọc đường,
vừa khóc vừa sợ và lo lắng không biết ông chủ mới sẽ đối xử với nó thế nào đây.
Mệt quá, nó lại ngủ thiếp đi!
Tỉnh dậy nó hét lên vì sung sướng vì nó rất ngạc nhiên, trong lúc nó ngủ ông chủ mới đã làm gì nó vậy? nó không quan tâm, nhưng giờ đây nó đang mặc trên mình bộ áo đẹp nhất, khuôn mặt nó rạng ngời, toàn thân nó tỏa hương thơm, nó cũng được đặt ở vị trí trang trọng nhất trong ngôi nhà ông chủ mới, ông chủ mới cũng chăm sóc nó rất chu đáo mỗi ngày, ân cần, nhẹ nhàng và trìu mến.
Phần 3: Chuyện của cây Mai chuyện
của đời tôi
Bạn thân mến!
Khi bạn đọc câu chuyện này, không biết bạn có cùng cảm
nhận với tôi không nhỉ? Đây là những bài học tôi nghĩ bạn cũng biết rồi đấy, nhưng
tôi viết ra đây để ai chưa biết thì đọc nhé
1. Cuộc sống của chúng ta muốn tốt hơn cần sự Thay Đổi,
khi thay đổi thì cần có sự Hy Sinh cũng giống như cây mai muốn đẹp hơn, được
người ta trầm trồ khen ngợi thì cũng phải chịu để "ông chủ" tuốt bỏ,
lột trần, cắt gọt để cho đẹp, cho hoàn hảo.
2. Tâm hồn mỗi chúng ta cơ bản là đẹp, là sạch chẳng qua
là ta để cho bụi bẩn bám vào làm cho nó trở nên xấu xí thôi. Cách để "phơi
bày" cái đẹp, cái sạch, cái thơm tho của tâm hồn là biết cạo bỏ lớp bụi
trần đi, bạn sẽ tuyệt vời lắm đấy (tuy nhiên bạn cũng sẽ đau lắm đấy nhé)
3. Có những việc, những điều tự trong bạn đã có, giống
như cây mai tự nó có thể đâm chồi lá non, tự nó đơm nụ sinh hoa trái, nó có thể
làm được. Ông chủ chỉ là người giúp cho nó một phần nào đó thôi. Vững tin bạn
nhé vì BẢN THÂN BẠN ĐÃ RẤT TUYỆT VỜI RỒI
Cuối cùng chúc bạn và gia đình một mùa xuân hạnh phúc,
đầm ấm bên gia đình và người thương, chúc bạn biết Hy Sinh để được "phơi
bày" những vẻ đẹp tâm hồn, mùi hương thơm của bình an và hạnh phúc.!
Cỏ Mọc Ven Đường
Không có nhận xét nào